2442 - Một thế giới tham nhũng hơn sẽ gây bất lợi cho nước Mỹ

Richard Nephew

Việc Trump từ bỏ các nỗ lực chống hối lộ sẽ gây tổn hại—không giúp ích—cho các công ty Hoa Kỳ

Bên ngoài Bộ Tư pháp, Washington, D.C., tháng 8 năm 2020Andrew Kelly / Reuters

Vài năm trước, khi đang giữ chức điều phối viên đầu tiên của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ về chống tham nhũng toàn cầu, tôi đã đến thăm một quốc gia ở Tây Phi như một phần trong công tác thực địa của mình. Trong chuyến thăm, một doanh nhân người Mỹ có công ty đang điều hành một doanh nghiệp quốc gia quan trọng đã kể cho tôi nghe về một viên chức chính phủ đã đòi hối lộ ông. Khi tôi hỏi ông đã thoát khỏi tình huống này như thế nào, ông nói rằng rất đơn giản: "Tôi đã nói với ông ấy rằng tôi sẽ không vào tù vì ông ấy".
Luật mà doanh nhân này không muốn vi phạm là Đạo luật chống tham nhũng ở nước ngoài năm 1977. Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump đã ban hành một sắc lệnh hành pháp vào ngày 10 tháng 2, tạm dừng việc thực thi, đi ngược lại chính sách và thông lệ của Hoa Kỳ trong gần 50 năm. Trump cáo buộc rằng các quy tắc FCPA đang ngăn cản các công ty Hoa Kỳ tiếp cận các cơ hội kinh doanh béo bở. Nhưng bằng chứng cho tuyên bố này là yếu và ít. Trên thực tế, một cách tiếp cận nhẹ nhàng hơn để điều tra và truy tố hành vi hối lộ nước ngoài của các công ty Hoa Kỳ cuối cùng sẽ gây tổn hại cho các doanh nghiệp và người nộp thuế của Hoa Kỳ.
Các nhà lập pháp Hoa Kỳ đã xây dựng FCPA để ứng phó với một loạt vụ bê bối hối lộ vào những năm 1970 đã làm xấu hổ Hoa Kỳ, làm suy yếu các chính sách đối ngoại và quan hệ đối tác quốc tế của nước này và gây tổn hại cho các công ty của nước này. Có hàng chục ví dụ, nhưng một điểm đáng chú ý liên quan đến vụ hối lộ Thủ tướng Nhật Bản Kakuei Tanaka của Lockheed, một nhà thầu quốc phòng Hoa Kỳ. Các cuộc tranh luận của Quốc hội rất chi tiết, cụ thể và bao quát rộng, bao gồm lời khai của chuyên gia và cân nhắc cẩn thận nhiều vấn đề, bao gồm cả những tác động đối với khả năng cạnh tranh kinh tế của Hoa Kỳ và cách áp dụng luật pháp Hoa Kỳ ngoài lãnh thổ có thể được nhận thức ở nước ngoài. Phiên bản cuối cùng của FCPA đã được thông qua với sự đồng thuận nhất trí tại Thượng viện và số phiếu 349–0 tại Hạ viện, chứng minh sự đồng thuận chung của toàn quốc rằng các hành vi tham nhũng của nước ngoài là thù địch với lợi ích của Hoa Kỳ.
Kể từ đó, FCPA đã trở thành nền tảng của chính sách kinh tế quốc tế của Hoa Kỳ, nguồn cảm hứng cho các quốc gia khác và là nguồn gốc của công ước chống hối lộ năm 1998 của Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế. Đây cũng là nền tảng của chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ và được cả các doanh nghiệp Hoa Kỳ và các đối tác của họ ở nước ngoài coi là yếu tố phân biệt các tác nhân kinh tế của Hoa Kỳ với các tác nhân ở Trung Quốc và Nga.
Với danh nghĩa bảo vệ khả năng cạnh tranh kinh tế của Hoa Kỳ và các đặc quyền chính sách đối ngoại của riêng mình, Trump đã thực sự khẳng định rằng chỉ thông qua các hành vi tham nhũng, Hoa Kỳ mới có thể cạnh tranh và thành công. Sắc lệnh của ông không chỉ hạ thấp các công ty Hoa Kỳ đã cố gắng kinh doanh trong nhiều thập kỷ mà không tham nhũng. Trump cũng đang khiến tất cả các doanh nghiệp quốc tế của Hoa Kỳ phải chịu sự đòi hỏi hối lộ và ưu đãi để có được hợp đồng, làm suy yếu lợi thế của Hoa Kỳ trong cả thực tế và danh tiếng.
Theo FCPA, "một số nhóm cá nhân và tổ chức nhất định thực hiện thanh toán cho các quan chức chính phủ nước ngoài để hỗ trợ giành được hoặc duy trì hoạt động kinh doanh" là bất hợp pháp. Những cá nhân và tổ chức này bao gồm công dân Hoa Kỳ và các công ty thường trú; sau khi sửa đổi năm 1998, họ bao gồm các cá nhân và tổ chức nước ngoài có hoạt động tại Hoa Kỳ cũng nằm trong phạm vi điều chỉnh của FCPA. Kể từ khi ra đời, FCPA đã bắt buộc các công ty nước ngoài niêm yết tại Hoa Kỳ phải đáp ứng một số yêu cầu về kế toán, chẳng hạn như duy trì sổ sách chính xác và kiểm soát nội bộ đối với các giao dịch.
Những yêu cầu như vậy đã cho phép Hoa Kỳ truy tố các vụ án dẫn đến hàng tỷ đô la tiền phạt. Một số vụ án trong số đó đã diễn ra trong chính quyền Trump đầu tiên. Không chỉ phạt các công ty Hoa Kỳ một cách không đáng, hơn 40 phần trăm các vụ truy tố của Hoa Kỳ có bị cáo nước ngoài và những tác nhân nước ngoài đã lạm dụng hệ thống tài chính Hoa Kỳ để phạm tội đều được nêu tên trong danh sách các khoản tiền phạt cao nhất được ban hành theo luật. Các vụ truy tố theo FCPA liên quan đến các công ty hoạt động trên toàn thế giới, bao gồm một số công ty đã làm suy yếu lợi ích chính trị và kinh tế của Hoa Kỳ thông qua tham nhũng. Nhiều chính phủ nước ngoài đã chào đón các vụ truy tố này một cách tích cực, một phần không nhỏ là vì chúng đã dẫn đến việc các nhà điều hành tội phạm trả tiền bồi thường và các khoản tiền đã từng mất được hồi hương cho các nhóm dân cư bị hại.
Tuy nhiên, những người hưởng lợi chính của FCPA là các công ty Hoa Kỳ (và các cổ đông của họ) muốn hoạt động ở nước ngoài mà không phải hối lộ. Chắc chắn, một số công ty Hoa Kỳ đã sử dụng hối lộ để có được các nhượng bộ và hợp đồng. Cùng một lịch sử mà các thành viên của Quốc hội đã trích dẫn trong quyết định đàm phán và thông qua FCPA bao gồm tên của hàng chục công ty Hoa Kỳ đã hối lộ để có được các nhượng bộ, hợp đồng mua sắm và thỏa thuận có giá trị. Nhưng hối lộ là một hoạt động kinh doanh phức tạp. Đối với mỗi thỏa thuận kinh doanh được hoàn thành nhờ hối lộ, cũng có những ví dụ về các chính trị gia bị bắt và các thỏa thuận đổ vỡ vì hối lộ. Rốt cuộc, hối lộ là một tội ác - Điều 15 của Công ước Liên hợp quốc về chống tham nhũng bắt buộc tất cả các chính phủ ký kết phải thực hiện điều này. Các doanh nghiệp hối lộ đang góp phần vào tội ác và do đó có thể phải đối mặt với hậu quả pháp lý ở bất kỳ quốc gia nào mà họ hoạt động.
Hơn nữa, với FCPA được áp dụng, việc tránh hối lộ không phải là bất lợi cạnh tranh như bình thường. Các công ty Hoa Kỳ có thể nói rõ ràng và kiên quyết rằng họ không được tham gia vào hành vi hối lộ nếu không sẽ bị chính phủ Hoa Kỳ truy tố, nơi có thành tích truy tố thành công lâu dài. Bất kỳ ai đã từng tham gia đàm phán đều biết rằng một trong những công cụ có giá trị nhất là "đổ lỗi cho bên thứ ba"—và Bộ Tư pháp Hoa Kỳ, cho đến nay, là bên lý tưởng để đổ lỗi. Và Đạo luật Phòng chống Tống tiền Nước ngoài, được đa số lưỡng đảng thông qua vào năm 2023, đã giúp vô hiệu hóa mọi bất lợi cạnh tranh còn tồn tại đối với các công ty Hoa Kỳ tuân thủ FCPA bằng cách khiến hành vi hối lộ của các quan chức nước ngoài cũng có thể bị truy tố.
Quốc hội có thể phản đối Trump vì đã làm suy yếu Đạo luật Chống tham nhũng ở Nước ngoài.
Các doanh nghiệp quốc tế tuân thủ luật pháp Hoa Kỳ đã trở thành những người đi đầu trong việc khuyến khích chính phủ hành động chống tham nhũng và tự mình chống lại các hành vi tham nhũng. Khi tôi là chủ tịch của Trung tâm Lãnh đạo Chống tham nhũng để Thúc đẩy Khu vực Tư nhân, một sáng kiến ​​của Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế, tôi đã gặp hàng chục công ty cam kết chống tham nhũng và hối lộ vì họ nghĩ rằng điều đó nằm trong lợi ích tài chính của họ. Các thành viên của trung tâm bao gồm một số công ty hàng đầu thế giới, chẳng hạn như Amazon, General Motors, Siemens và Tesla. Họ hỗ trợ các dự án như Mạng lưới Blue Dot—một sáng kiến ​​do Úc, Nhật Bản và Hoa Kỳ khởi xướng vào năm 2019, khi Trump còn tại nhiệm và hiện đang được OECD bảo trợ—một sáng kiến ​​xác minh nguồn tài trợ cho các dự án cơ sở hạ tầng nước ngoài, cũng như việc tuân thủ các quy tắc an toàn và các biện pháp tuân thủ khác của họ. Đối với các công ty lớn, việc mất FCPA sẽ gây thiệt hại vì các công ty không đủ điều kiện, sẵn sàng hối lộ, sẽ dễ dàng hơn để kiếm được những hợp đồng kinh doanh không xứng đáng. Và các công ty sử dụng tham nhũng để có được những hợp đồng kinh doanh không xứng đáng thường hoạt động kém, cung cấp các sản phẩm, cơ sở hạ tầng và dịch vụ kém chất lượng gây hại cho người tiêu dùng. Sự sụp đổ kinh hoàng của các dự án nhà ở ở miền Nam Thổ Nhĩ Kỳ trong trận động đất năm 2023 là một ví dụ điển hình.
Chắc chắn, một số doanh nghiệp sẽ ăn mừng quyết định của Trump. Xét cho cùng, việc tuân thủ FCPA gây ra chi phí cho các công ty, nhiều công ty trong số đó không có ý định hối lộ, và ngay cả rủi ro kiện tụng về mặt lý thuyết cũng là gánh nặng đối với các công ty hoạt động quốc tế. Điều này dễ hiểu; không ai muốn bị truy tố hoặc lao động dưới bóng ma bị truy tố. Tuy nhiên, các công ty hiện phải đối mặt với một vấn đề mới: bị hối lộ tích cực nhưng không thể tự động nói "không" như các quy tắc tuân thủ FCPA tạo ra. Nhiều công ty Hoa Kỳ sẽ phải kiếm tiền để trả những khoản hối lộ đó để thực hiện và duy trì các giao dịch. Gánh nặng này sẽ đè nặng lên cả các công ty trong sạch và tham nhũng.
Mọi hợp đồng nước ngoài mà các công ty Hoa Kỳ nhận được giờ đây sẽ bị vấy bẩn bởi các câu hỏi về hối lộ. Ngay cả khi không đúng sự thật, thì cáo buộc đơn thuần cũng sẽ khiến các công ty đó phải tiếp tục bị hối lộ, vì hiếm khi có một giao dịch nào chỉ yêu cầu hoặc yêu cầu một khoản hối lộ duy nhất. Mối liên hệ này sẽ theo họ đến mọi nơi họ kinh doanh. Rốt cuộc, vì họ phải hối lộ ai đó để có được hợp đồng hoặc nhượng bộ ở một quốc gia, tại sao họ lại không thể cung cấp điều tương tự ở một quốc gia khác?
Trump đang mạo hiểm với vị thế của Hoa Kỳ trong hệ thống giám sát chống rửa tiền quốc tế do Lực lượng đặc nhiệm hành động tài chính quản lý, một cơ quan liên chính phủ điều phối các tiêu chuẩn cho hoạt động ngân hàng. Hối lộ và tham nhũng là các hình thức rửa tiền và với tư cách là thành viên của lực lượng đặc nhiệm, Hoa Kỳ sẽ được kỳ vọng chứng minh việc tuân thủ các tiêu chuẩn của mình khi Đánh giá lẫn nhau của quốc gia này, một quy trình giám sát bắt buộc do các thành viên khác thực hiện, bắt đầu vào năm 2026. Ngay cả việc thảo luận về việc liệu Hoa Kỳ có nên nằm trong "danh sách xám" của lực lượng đặc nhiệm hay không - về cơ bản là tình trạng thử việc - vì có các tiêu chuẩn không đạt yêu cầu cũng có thể gây tốn kém cho các công ty và ngân hàng Hoa Kỳ. Các tổ chức và công ty hoạt động từ các quốc gia trong danh sách này thấy các giao dịch của họ phải chịu sự giám sát chặt chẽ hơn và có thể gặp khó khăn trong việc huy động vốn. Cách các thành viên sẽ áp dụng sự giám sát như vậy đối với một lĩnh vực tài chính lớn và có tầm quan trọng về mặt hệ thống như Hoa Kỳ vẫn chưa rõ ràng, nhưng điều đó chỉ làm nổi bật những động thái phi thường của Trump.
NHƯỢNG LỀ ĐƯỜNG CHO TRUNG QUỐC
Một vấn đề khác với sắc lệnh hành pháp của Trump là sự mong manh và rủi ro lâu dài mà nó sẽ gây ra cho quan hệ thương mại của Hoa Kỳ. Tham nhũng không được ưa chuộng, và những người tham gia vào nó cũng vậy. Nếu và khi các công ty Hoa Kỳ bị phát hiện đã tham gia vào tham nhũng trước các thỏa thuận kinh doanh của họ, thì việc phơi bày sẽ gây hại cho Hoa Kỳ, như đã xảy ra trước khi FCPA được thành lập: các chính phủ nước ngoài từng là đối tác của Hoa Kỳ đã bị lật đổ bởi các vụ bê bối tham nhũng, sự tham nhũng của họ được tạo điều kiện bởi các khoản hối lộ của các công ty Hoa Kỳ. Khi các chính phủ tham nhũng đó sụp đổ, Hoa Kỳ mất nhiều hơn là các thỏa thuận kinh doanh. Nó cũng mất đi quyền tiếp cận và ảnh hưởng mà nó từng có. Tránh những tổn hại tự gây ra như vậy là một trong những lý do để tạo ra FCPA ngay từ đầu. Việc mở cửa cho tham nhũng một lần nữa, bên cạnh việc chính quyền Trump cắt giảm các chương trình viện trợ nước ngoài, báo hiệu sự suy yếu trong khả năng của Washington trong việc tác động đến các diễn biến chính trị, kinh tế và an ninh ở những khu vực sẽ rất quan trọng đối với tương lai của Hoa Kỳ, đặc biệt là ở Châu Phi, Đông Nam Á và Tây Bán cầu.
Theo quan điểm địa chiến lược, việc Trump từ bỏ FCPA là một quyết định tai hại. Đúng là các chính phủ nước ngoài không có cùng cách tiếp cận nhiệt tình đối với việc thực hiện FCPA (hoặc các quốc gia tương đương) như Hoa Kỳ đã từng làm trong quá khứ. Nhưng không giống như Hoa Kỳ ngày nay, họ vẫn chỉ nói suông về ý tưởng rằng họ đang thực hiện đầy đủ và trung thành các nghĩa vụ của mình theo Công ước chống tham nhũng của Liên hợp quốc năm 2005 và Công ước chống hối lộ của OECD năm 1999.
Trung Quốc sẽ đặc biệt háo hức sử dụng quyết định của Trump để chống lại Hoa Kỳ. Bắc Kinh từ lâu đã đưa ra chiến lược chống tham nhũng của mình bằng những thuật ngữ hung hăng, gọi nó bằng nhiều cách khác nhau như đánh hổ, đập ruồi và săn cáo trong khi bắt giữ hàng loạt quan chức mà họ cáo buộc là tham nhũng. Các nhà lãnh đạo Trung Quốc sẽ chỉ ra động lực chống tham nhũng nội bộ đang diễn ra và chính sách truy tố những người đưa hối lộ của họ như bằng chứng cho thấy hoạt động kinh doanh của họ trong sạch và trung thực. Trong khi đó, Trump đang công khai phủ nhận đạo đức chống tham nhũng lâu đời của Hoa Kỳ. Việc chứng minh rằng Trung Quốc đang sử dụng có chọn lọc các phương pháp tham nhũng để giành được chỗ đứng ở Châu Phi, Đông Nam Á hoặc Nam Thái Bình Dương đã đủ khó khăn; nếu không có sự hợp tác của chính quyền địa phương trong các vụ truy tố FCPA, điều này chắc chắn sẽ cạn kiệt nếu Hoa Kỳ ngừng theo đuổi chúng một cách mạnh mẽ, Washington sẽ mất đi cái nhìn sâu sắc quan trọng về các hoạt động của Trung Quốc và khả năng cản trở họ.
Có lý khi cho rằng, cho đến gần đây, Hoa Kỳ đã dẫn đầu các nỗ lực chống tham nhũng toàn cầu và những nước khác đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Nhưng việc đầu hàng sẽ không thể khắc phục được sự mất cân bằng này. Thay vào đó, Washington nên tích cực hơn nữa trong việc thực thi các quy tắc và chuẩn mực toàn cầu. Và chính phủ Hoa Kỳ có nhiều cách để làm đúng điều này. Họ có một bộ lệnh trừng phạt hiện hành mà họ có thể thực thi đối với những người tham gia vào tham nhũng quốc tế, và họ có thể áp dụng thêm các lệnh trừng phạt đối với các công ty tài chính, luật sư và những kẻ môi giới ảnh hưởng tạo điều kiện cho tham nhũng và đối với các quốc gia sử dụng nó như một vũ khí chiến lược. Trump đã chứng minh rằng ông sẵn sàng sử dụng sự ép buộc kinh tế để đáp trả các hoạt động quốc tế bất công, cả thực tế và tưởng tượng. Nếu có một hình thức thao túng kinh doanh nào xứng đáng bị chống lại bằng các công cụ của nghệ thuật chính trị kinh tế Hoa Kỳ, thì đó chính là tham nhũng.
Quốc hội có thể phản đối Trump vì đã làm suy yếu FCPA, bao gồm cả việc nhấn mạnh rằng bất kỳ người được đề cử nào cho các vai trò thực thi pháp luật đều phải cam kết thực thi FCPA và sử dụng quyền giám sát lập pháp của mình để đảm bảo họ tuân thủ. Khu vực tư nhân cũng có vai trò. Các doanh nghiệp Hoa Kỳ có thể tự mình tuân thủ tiêu chuẩn chống tham nhũng bất kể chính phủ làm gì. Sàn giao dịch chứng khoán New York và NASDAQ có các quy tắc ứng xử và đạo đức mà họ có thể tiếp tục thực thi và cộng đồng ngân hàng nên duy trì các tiêu chuẩn chống hối lộ và tham nhũng đối với các khoản thanh toán và đầu tư. Rốt cuộc, các quốc gia và khu vực pháp lý khác sẽ thực thi luật chống tham nhũng của riêng họ ngay cả khi Hoa Kỳ không làm như vậy, thậm chí có thể nhắm vào các công ty Hoa Kỳ tham gia vào các hành vi tham nhũng như một phần của cuộc cạnh tranh kinh tế toàn cầu mà chính quyền Trump đang khuếch đại.
THIỆT HẠI DÀI HẠN
Trump có thể đúng khi nói rằng các quốc gia khác sẵn sàng sử dụng tham nhũng để thúc đẩy lợi ích của họ. Nhưng việc sa sút xuống mức của họ là một phản ứng phản tác dụng đối với vấn đề này. Các công ty Hoa Kỳ không hối lộ giờ đây sẽ bị nghi ngờ là đã làm như vậy; những người đưa hối lộ sẽ rút hết lợi nhuận của các cổ đông và sẽ tiếp tay cho các hoạt động tội phạm quốc gia khiến chính phủ trở nên mong manh, yếu đuối và không được lòng dân hơn. Các đối thủ của Hoa Kỳ sẽ lợi dụng các tiêu chuẩn thực thi mới lỏng lẻo của đất nước và thiệt hại lâu dài do quyết định từ bỏ FCPA của Trump sẽ lớn hơn bất kỳ lợi ích ngắn hạn hợp lý nào.
Năm 1975, Thượng nghị sĩ Frank Church, một đảng viên Dân chủ đến từ Idaho và là một trong những người lãnh đạo các cuộc đàm phán FCPA, đã nói rằng, "Không còn đủ để chỉ thở dài và nói rằng đây là cách kinh doanh. Đã đến lúc phải giải quyết vấn đề này theo đúng bản chất của nó: một vấn đề chính sách đối ngoại nghiêm trọng". Khi đó cũng như bây giờ, việc thực thi FCPA là một điều tốt cho Hoa Kỳ. Các cuộc điều tra và truy tố nên được tiếp tục—trước khi việc đình chỉ chúng có thể gây ra nhiều thiệt hại hơn.

RICHARD NEPHEW là Học giả nghiên cứu cao cấp tại Trung tâm Chính sách năng lượng toàn cầu của Đại học Columbia và là Nghiên cứu viên thỉnh giảng tại Viện Chính sách Cận Đông Washington. Ông đã đảm nhiệm nhiều vai trò khác nhau tại Hội đồng An ninh Quốc gia Hoa Kỳ và Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ.

https://www.foreignaffairs.com/united-states/more-corrupt-world-will-be-bad-america

***

A More Corrupt World Will Be Bad for America
Trump’s Abandonment of Antibribery Efforts Will Hurt—Not Help—U.S. Companies
Outside the Department of Justice, Washington, D.C., August 2020Andrew Kelly / Reuters
Some years ago, while serving as the U.S. State Department’s first coordinator on global anticorruption, I visited a country in West Africa as part of my fieldwork. During my visit, an American businessman whose company was operating an important national enterprise told me about a government official who had solicited a bribe from him. When I asked how he got out of the situation, he said it was simple: “I told him that I wasn’t going to go to jail for him.”
The law this businessman was not willing to break was the Foreign Corrupt Practices Act of 1977. U.S. President Donald Trump issued an executive order on February 10 that paused its enforcement, flying in the face of nearly 50 years of U.S. policy and practice. Trump alleges that FCPA rules are shutting U.S. companies out of lucrative business opportunities. But the evidence for this claim is weak and scant. In reality, a lighter approach to investigating and prosecuting foreign bribery by U.S. firms will ultimately hurt American businesses and taxpayers.
American lawmakers developed the FCPA in response to a series of bribery scandals in the 1970s that had embarrassed the United States, undermined its foreign policies and international partnerships, and injured its companies. Dozens of examples exist, but a lowlight involved the bribery of Japanese Prime Minister Kakuei Tanaka by Lockheed, a U.S. defense contractor. Congressional debates were detailed, specific, and wide-ranging, involving expert testimony and careful consideration of a variety of issues, including the implications for U.S. economic competitiveness and how an extraterritorial application of U.S. law might be perceived abroad. The final version of the FCPA was passed by unanimous consent in the Senate and a vote of 349–0 in the House, demonstrating a prevailing national consensus that foreign corrupt practices were inimical to U.S. interests.
Since then, the FCPA has become a bedrock of U.S. international economic policy, an inspiration to other countries, and the source of the Organization for Economic Cooperation and Development’s 1998 antibribery convention. It is also a cornerstone of U.S. foreign policy and is widely regarded, both by American businesses and their partners overseas, as what separates U.S. economic actors from those in China and Russia.
In the name of preserving U.S. economic competitiveness and his own foreign policy prerogatives, Trump has in effect asserted that only through corrupt practices can the United States compete and succeed. His order does not only denigrate U.S. firms that have managed to conduct their business for decades without corruption. Trump is also exposing all U.S. international business to the demand of bribes and favors to obtain contracts, undermining the United States’ advantages both in practice and in reputation.

INCHING TOWARD IGNOMINY

Under the FCPA, it is illegal for “certain classes of persons and entities tomake payments to foreign government officials to assist in obtaining or retaining business.” These persons and entities include U.S. citizens and resident companies; after a 1998 amendment, they included foreign individuals and entities whose activities within the United States were also covered by the FCPA. Since its inception, the FCPA has obligated foreign companies listed in the United States to meet certain accounting requirements, such as maintaining accurate books and internal controls over transactions.
Such requirements have allowed the United States to prosecute cases resulting in billions of dollars in fines. Some of those took place during the first Trump administration. Far from penalizing U.S. firms unduly, over 40 percent of U.S. prosecutions have had foreign defendants, and foreign actors who abused the U.S. financial system to commit their crimes are amply represented on the list of the highest fines issued under the law. FCPA prosecutions have involved companies operating around the world, including some that undermined U.S. political and economic interests through corruption. Many foreign governments have greeted these prosecutions positively, not least because they have resulted in restitution paid by criminal operators and once-lost funds repatriated to victimized populations.


Still, the primary beneficiaries of the FCPA have been U.S. firms (and their shareholders) that wish to operate abroad without paying bribes. To be sure, some U.S. firms have used bribery to obtain concessions and contracts. The same history that members of Congress cited in their decision to negotiate and adopt the FCPA includes the names of dozens of U.S. companies that bribed their way into valuable concessions, procurement contracts, and deals. But paying bribes is a tricky business. For every business deal consummated thanks to a bribe, there are also examples of politicians being arrested and deals falling apart because of bribery. Bribery, after all, is a crime—Article 15 of the UN Convention Against Corruption obligates all signatory governments to make it so. Businesses that pay bribes are contributing to a crime and as a result can face legal consequences in any country where they operate.
Moreover, with the FCPA in place, eschewing bribery is not the competitive disadvantage that it might otherwise be. U.S. companies can say with clarity and resolve that they may not engage in bribery lest they be prosecuted by the U.S. government, which has a long record of successful prosecutions. Anyone who has ever engaged in a negotiation knows that one of the most valuable tools is to “blame the third party”—and the U.S. Department of Justice has, until now, been an ideal party to blame. And the Foreign Extortion Prevention Act, which was passed by a bipartisan majority in 2023, has helped neutralize any lingering competitive disadvantages that might exist for U.S. companies complying with the FCPA by making the solicitation of bribes by foreign officials prosecutable as well.
Congress can push back on Trump for weakening the Foreign Corrupt Practices Act.
International businesses that have complied with U.S. legislation have become leaders in encouraging government action on corruption and pushing back on corrupt practices themselves. When I was the chair of the Anti-Corruption Leaders Hub for Galvanizing the Private Sector, an initiative of the Organization for Economic Cooperation and Development, I met with dozens of companies that were committed to fighting corruption and bribery because they thought it was in their financial interest. Members of the hub include some of the world’s leading companies, such as Amazon, General Motors, Siemens, and Tesla. They support projects such as the Blue Dot Network—an initiative created by Australia, Japan, and the United States in 2019, when Trump was in office, and now under the aegis of the OECD—which verifies the sources of financing for foreign infrastructure projects, as well as their adherence to safety rules and other compliance measures. For major firms, the loss of the FCPA will be damaging because it will become easier for unqualified firms that are willing to pay bribes to earn business that is undeserved. And companies that use corruption to get undeserved business typically perform poorly, providing deficient products, infrastructure, and services that harm consumers. The horrific collapse of housing projects in southern Turkey during the 2023 earthquakes is a case in point.
Undoubtedly, some businesses will celebrate Trump’s decision. After all, FCPA compliance imposes costs on firms, many of which have no intention to pay bribes, and even the notional risk of litigation is a burden for companies operating internationally. This is understandable; no one wants to be prosecuted or labor under the specter of prosecution. Yet companies now face a new problem: being actively solicited for bribes but unable to give the automatic “no” that FCPA compliance rules make easy. Many U.S. companies will have to come up with the money to pay those bribes to make and sustain deals. This burden will weigh on clean and corrupt companies alike.
Every foreign contract that U.S. companies get will now be tainted by questions of bribery. Even if untrue, the mere allegation will expose those companies to further solicitation, as there is rarely a deal in which only a single bribe is requested or required. This association will follow them everywhere they do business. After all, since they must have bribed someone to get their contract or concession in one country, why shouldn’t they offer the same in another?


Trump is risking the standing of the United States in the international anti-money-laundering monitoring system administered by the Financial Action Task Force, an intergovernmental body that coordinates standards for banking practices. Bribery and corruption are forms of money laundering, and as a member of the task force, the United States will be expected to demonstrate its compliance with its standards when the country’s Mutual Evaluation, a required process of scrutiny conducted by fellow members, begins in 2026. Even discussion of whether the United States ought to land on the task force’s “gray list”—effectively a probationary status—for having less than satisfactory standards can be costly to U.S. companies and banks. Institutions and companies that operate from countries on this list find their transactions subject to more intense scrutiny and can have difficulty acquiring financing. How members will apply such scrutiny to a financial sector as large and systemically important as that of the United States is far from clear, but that only serves to highlight just how extraordinary Trump’s moves are.

CEDING GROUND TO CHINA

Another problem with Trump’s executive order is the long-term fragility and risk it will introduce to U.S. trade relations. Corruption is not popular, and neither are those who engage in it. If and when U.S. firms are found to have engaged in corruption in advance of their business deals, the exposure will harm the United States, as happened before the FCPA was established: foreign governments that had been partners of the United States were brought down by corruption scandals, their venality enabled by the bribes of U.S. companies. When those corrupt governments fell, the United States lost more than business deals. It also lost the access and influence it once had. Avoiding such self-inflicted harm was one of the reasons for creating the FCPA in the first place. Opening the door to corruption once again, on top of the Trump administration’s evisceration of foreign aid programs, augurs a deterioration in Washington’s ability to influence political, economic, and security developments in regions that will be crucial for the United States’ future, not least in Africa, Southeast Asia, and the Western Hemisphere.
From a geostrategic perspective, Trump’s abandonment of the FCPA is a disastrous decision. It is true that foreign governments do not take the same zealous approach to FCPA implementation (or their national equivalents) as the United States has in the past. But unlike the United States today, they still pay lip service to the idea that they are faithfully and fully implementing their obligations under the 2005 UN Convention Against Corruption and the OECD’s 1999 Anti-Bribery Convention.
China will be especially eager to use Trump’s decision against the United States. Beijing has long articulated its anticorruption strategy in aggressive terms, referring to it variously as beating tigers, swatting flies, and hunting foxes while arresting scores of officials it alleges to be corrupt. Chinese leaders will point to their ongoing internal anticorruption drive and policy of prosecuting those who pay bribes as proof that their business activities are clean and honest. Meanwhile, Trump is explicitly disavowing the long-standing anticorruption ethos of the United States. Proving that China is selectively using corrupt methods to gain footholds in Africa, Southeast Asia, or the South Pacific was already hard enough; without local governments’ cooperation on FCPA prosecutions, which will almost surely dry up if the United States stops pursuing them with vigor, Washington will lose critical insight into China’s activities and the ability to hinder them.
It is reasonable to argue that, until recently, the United States was leading global anticorruption efforts and others were failing to pull their weight. But throwing in the towel will not right this imbalance. Instead, Washington should be even more aggressive in enforcing global rules and norms. And the U.S. government has ways to do this right. It has a suite of existing sanctions it could enforce against those who engage in international corruption, and it could apply additional sanctions to the financial firms, lawyers, and influence peddlers who enable corruption and to states who use it as a strategic weapon. Trump has demonstrated his willingness to use economic coercion to respond to unfair international practices, real and imagined. If there is one form of business manipulation that deserves to be countered with the tools of U.S. economic statecraft, it is corruption.


Congress can push back on Trump for weakening the FCPA, including by insisting that any nominees for law enforcement roles are committed to enforcing the FCPA and using its powers of legislative oversight to ensure their compliance. The private sector also has a role to play. American businesses can hold themselves to an anticorruption standard regardless of what the government does. The New York Stock Exchange and NASDAQ have codes of conduct and ethics that they can continue to enforce, and the banking community should maintain its antibribery and corruption standards for payments, and investments. After all, other countries and jurisdictions will enforce their own laws against corruption even if the United States does not, perhaps even targeting U.S. firms that engage in corrupt practices as part of the global economic competition the Trump administration is amplifying.

LONG-TERM DAMAGE

Trump may be right that other countries are willing to use corruption to advance their interests. But sinking to their level is a counterproductive response to this problem. U.S. companies that were not paying bribes will now be suspected of doing so; those who do pay bribes will drain their shareholders’ profits and will be complicit in national criminal enterprises that make governments more fragile, weak, and unpopular. U.S. adversaries will take advantage of the country’s newly lax enforcement standards, and the long-term damage of Trump’s decision to abandon the FCPA will outweigh any plausible short-term benefits.

In 1975, Senator Frank Church, a Democrat from Idaho and one of the leaders of the FCPA negotiations, said, “It is no longer sufficient to simply sigh and say that this is the way business is done. It is time to treat the issue for what it is: a serious foreign policy problem.” Then as now, FCPA enforcement is a good thing for the United States. Investigations and prosecutions should be resumed—before their suspension can do more damage.


RICHARD NEPHEW is Senior Research Scholar at Columbia University’s Center on Global Energy Policy and an Adjunct Fellow at the Washington Institute for Near East Policy. He has served in various roles at the U.S. National Security Council and the U.S. State Department.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

3028 - Phản ứng của các chuyên gia: Israel vừa tấn công các cơ sở hạt nhân và quân sự của Iran. Tiếp theo là gì?

2236 - Kẹt xe ở Việt Nam từ một nghị định gây phẫn nộ

2993 - Tổng thư ký NATO Mark Rutte cảnh báo Nga có thể sử dụng vũ lực chống lại liên minh trong năm năm